Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

"Phụ nữ để yêu" và "phụ nữ để cưới"

Truyện tình tui - Cuộc sống chưa bao giờ đào thải thể loại phụ nữ thế này, đàn ông thế kia. Có chăng chỉ đào thải những mối quan hệ chắp vá, tạm bợ mang chiếc áo tình yêu. Phụ nữ giờ thông minh lắm. Trong tình yêu không ai dại gì nhận phần thiệt về mình. Ai bảo tình yêu thì không cần toan tính. Sai hoàn toàn! Phải tính, tính nhiều là đằng khác. Thành thử tính tính toán toán, nhiều cô gái, vô tình tự chia mình thành hai nhóm như trên.

Trong một vài cuộc tán gẫu văn phòng hay trên bàn nhậu chén chú chén anh mà có tí men ngà ngà, tôi lại nghe các ông anh, ông bạn chia sẻ cho nhau về cách phân loại phụ nữ; theo đó phụ nữ "nên" được chia thành hai loại chính: "Phụ nữ để yêu" và "Phụ nữ để cưới"
Chẳng hiểu do quyển lịch sử tình trường cá nhân mình còn mỏng quá hay sao, chứ hai khái niệm này với tôi khá là xa lạ, bởi đó không phải là cách tôi chia loại phụ nữ, thử ngẫm, nếu chia loại theo kiểu như thế liệu có chăng tội nghiệp cho cả hai "thể loại" như trên không?
Nói về phân loại, trên quan điểm trên, sự phân loại khá rõ ràng và mang tính "sàng lọc" khắc nghiệt:

Những cô gái chỉ để yêu:

Đặc điểm nhận dạng: đều là những cô gái có ngoại hình nóng bỏng, sexy, quyến rũ, cá tính, có vài hình xăm nhỏ, đeo nhiều khuyên, tóc nhuộm, thích ăn mặc gợi cảm...v...v. Đó thường là những cô gái thông minh, khéo ăn nói, bản lĩnh và làm các ngành nghề bật được lên cá tính riêng không trộn lẫn vào đâu của cô áy, hoặc chỉ đơn giản là đẹp, ngoan, có thể không thông minh lắm cũng được.
Những cô gái này, khi sánh bước cùng với người đàn ông, họ hoàn toàn có thể làm người đàn ông hãnh diện và tự hào với bạn bè, đồng nghiệp. Họ biết chăm chút bản thân và chăm chút cho cả người đàn ông của mình, biết làm đàn ông thăng hoa cả những cảm xúc nhỏ đời thường đến cả những việc trên giường. Thế nhưng, đã là "cô gái chỉ để yêu" thì họ mãi mãi không thể được đàn ông dẫn về nhà để ra mắt bố mẹ mà giới thiệu kiểu như: "Đây là người mà con sẽ cưới hoặc muốn chung sống cả đời".

Những cô gái chỉ để cưới:

Những cô gái theo "định nghĩa" này được mường tượng như những cô gái có ngoại hình từ dễ nhìn, dễ thương đến dưới trung bình. Khác với những cô gái ở nhóm trên, những cô gái nhóm này thường cá tính theo kiểu chuẩn mực mà xã hội từ bao lâu nay hay áp đặt rập khuôn cho phụ nữ: dịu dàng, nói năng điểm đạm, và chịu-lệ-thuộc vào đàn ông.
Khác với nhóm trên về đối tượng mà đàn ông muốn khoe, những cô gái này giúp người đàn ông yên tâm khi giới thiệu với bố mẹ. Ông bà mình hay nói suốt cái câu: "Tốt gỗ hơn tốt nước sơn", kiểu họ mong muốn con trai mình đừng cưới những cô nào đẹp quá, giàu quá, chỉ cần cưới cô nào sau này có thể tần tảo cho gia đình, biết chăm lo cho chồng con. Vậy là đủ!
Có đó, có hàng tá đàn ông trong xã hội yêu một người và cưới một người – thành thử là hai người.

Thế mới thấy, làm phụ nữ, xếp loại nhóm nào cũng thấy khổ!
- Những cô gái chỉ-để-yêu thì phải chăng không thể có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc, một cuộc sống bình dị?
- Những cô gái chỉ-để-cưới thì lại không xứng đáng nhận được những cuồng nhiệt, đắm say của tình yêu?
Phụ nữ giờ thông minh lắm. Trong tình yêu không ai dại gì nhận phần thiệt về mình. Ai bảo tình yêu thì không cần toan tính. Sai hoàn toàn! Phải tính, tính nhiều là đằng khác. Thành thử tính tính toán toán, nhiều cô gái, vô tình tự chia mình thành hai nhóm như trên.
Những cô gái tự tin về ngoại hình, họ chăm chút và phát huy tối đa điểm mạnh đó và cho đó là phương thức giữ chân đàn ông? Chàng trai nào gặp và bảo yêu bạn từ lần thứ hai, thứ ba đi với nhau. Bỏ mẹ nó đi, thằng đó xạo chắc luôn.

Những cô gái không quá ấn tượng ngoại hình, lại chọn cho mình cách giữ đàn ông bằng điểm mạnh khác. Người giữ bằng tính tình nhu mì, người giữ bằng khả năng chia sẻ và thẩm thấu đàn ông...
Để rồi, tình yêu thì chỉ có một, mà những thứ na ná tình yêu lại nhiều.
Hôn nhân trong xã hội hiện đại ngày nay, chưa bao giờ là sân ga cuối cùng cho tình yêu cả. Có những người cưới, có con, sống với nhau hàng chục năm. Để rồi muốn chia tay thì cũng gọn gàng như việc ký tên vào tờ hôn thú.
Đừng bao giờ đem hôn nhân làm thước đo cho tình yêu. Tuy nhiên, ai rồi khi đi qua thời sôi nổi, ngông cuồng của tuổi trẻ. Họ cũng cần những khoảng bình yên cho tâm hồn, cần một mái nhà, một gia đình. Là nơi sau giờ làm, họ muốn tức khắc quay về. Điều này vô tình đẩy cán cân nghiêng nhiều về những cô gái chỉ-để-cưới. Tất nhiên, một khoảnh khắc nào trái tim cảm thấy nhàm chán với cuộc sống hiện tại, đàn ông lại muốn tìm một chút khát khao của thứ tình yêu đắm say rực lửa như thời son trẻ, vô tình lại đẩy cán cân nghiêng về những cô gái nhóm còn lại.

Thành thử, mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ tự cổ chí kim đã nhập nhằng và là nguồn gốc của mọi mâu thuẫn và khổ đau của cuộc đời.
Viết đến đây, tôi tự hỏi, đã bao giờ mình phân loại phụ nữ kiểu như vậy? Thiết nghĩ, chắc với tôi, tôi chỉ gặp một loại phụ nữ: "Những cô gái đã đến cuộc đời mình". Và tôi đang chờ nhóm còn lại, tạm đặt tên là "Cô gái sẽ đi cùng đến cuối đời". Có những giai đoạn, tôi nghĩ đó là những cô gái sẽ thuộc về nhóm sau, nhưng rồi họ cũng chuyển sang nhóm đầu và cuốn gói khỏi cuộc đời tôi. Những cô gái đã đến cuộc đời tôi, họ đều xứng đáng được yêu và được cưới. Có cô đẹp, cô dễ nhìn, có cô tính kiêu căng, cô thì quá hiền lành... Cũng cảm ơn, chính mỗi người đã đến và đi đó mà tôi biết mình cần gì để tìm kiếm một người sẽ cùng đi với tôi chặng đường dài về sau.
Thế nhưng, thiết nghĩ; cô gái làm tình với đại gia thì được gọi bằng cái tên hoa lệ là KIỀU NỮ. Còn phụ nữ làm tình với đàn ông cặn bã trong xã hội thì bị phỉ báng gọi bằng ĐĨ. Bản chất phụ nữ không làm nên cái nhìn của xã hội dành cho họ, mà đẳng cấp của thằng đàn ông mới làm nên cái tên cho đàn bà. Chia loại phụ nữ, chi bằng hãy sống một cuộc đời tốt nhất để cái tên người ta gọi người đàn bà của bạn – điều đó làm bạn hãnh diện. Chứ không phải bạn đi với ai, cô gái có ngoại hình ra sao, tính cách như thế nào. Cuộc sống chưa bao giờ đào thải thể loại phụ nữ thế này, đàn ông thế kia. Có chăng chỉ đào thải những mối quan hệ chắp vá, tạm bợ mang chiếc áo tình yêu.
"Có một người bước qua biết bao cuộc tình.
Ngỡ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên đời
Đến một ngày bước chân mỏi mệt
Bỗng nhìn lại, không còn ai đứng bên ta..."








Bảo Gùa 12.12.2015 - Phạm Cao Thái Bảo 

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2015

Càng đi kiếm tìm, càng thấy cô đơn

Truyện tình tôi - Càng đi kiếm tìm, càng thấy cô đơn. Nếu muốn có một tình yêu đẹp đủ, vậy thì cứ mang một trái tim mù quáng. Và cứ yêu thì yêu thế thôi chẳng cần biết tình cảm ấy có đúng đắn và xứng đáng. Chứ cứ mải miết rong ruổi đi tìm người này hơn người kia, lựa chọn kẻ sau hơn kẻ trước, thì cái cuối cùng còn đợi bạn ở cuối đường chỉ là sự cô độc và tự thương lấy mình! Hãy mở rộng lòng mình trước thế giới để người ta có thể hiểu hơn, đồng cảm và trân trọng! Đừng cô đơn tôi ơi!
Càng đi kiếm tìm, càng thấy cô đơn
Càng đi kiếm tìm, càng thấy cô đơn

Truyện tình tôi - Viết cho những người đi qua cuộc đời... Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.

Về những người đi qua cuộc đời...


Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về mộtdòng sông. Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng...

Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững. Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?).

Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?

Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?

Càng tìm càng thấy cô đơn


Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỉ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu...

Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn. Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Cái trách lòng người phụ bạc không nên là cái trách đầu tiên. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng... Không có niềm tin nào là không xứng đáng, chỉ là mình có đặt nhầm chỗ hay không?

Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm. Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ.

Và rồi tôi lớn lên.Tôi vẫn đang và sẽ vui, đang và sẽ buồn với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp. Chỉ mong rằng, người cần tôi, tôi đến, người tôi cần, đừng đi.

Amy Xa - Guu.vn

Nguồn: http://guu.vn/myguu/697397620361515/cang-di-kiem-tim-cang-thay-co-don-i78Uy6qZBHfA7.html

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

Khi đàn bà ngoại tình!

Có thể nhiều người đã đọc, đã biết nhiều đến người đàn ông ngoại tình. Nhưng đàn bà ngoại tình như thế nào, ảnh hưởng ra sao? so sánh với người đàn ông nhé, khiến cho bạn bất ngờ đấy. Đọc để hiểu và tránh nhé!
Khi đàn bà ngoại tình!
Khi đàn bà ngoại tình!
Sau khi rửa ráy qua quýt và thay bộ đồ mặc trong nhà, H đeo tạp dề và vào bếp làm bữa tối, không quên những món ăn mà chồng ưa thích nhất.
Trong khi đứng bếp, H đã nhanh tay xoá bằng hết các tinnhắn trên máy điện thoại, cùng các cuộc gọi đi, gọi đến.
Buổi tối, H vẫn chiều chồng như mọi ngày và sau đó là cả hai chìm vào giấc ngủ.
Họ ngủ rất say, bàn tay của H không tìm kiếm bàn tay của chồng để nắm chặt, cũng không xoay người để ôm lấy chồng một cách vô thức như ngày họ mới lấy nhau.
Đó là người ngủ và tình yêu cũng ngủ.
Sáng ra, H đưa con đến trường rồi đi làm. Máy điện thoại của H rung lên. “Em đây! Dạ! Em cũng rất nhớ anh!”, H thưa điện thoại dịu dàng đến mức những người đi đường cũng phải ngoái lại liếc nhìn chị.
Người đàn ông vừa gọi cho H là bồ của chị. Hầu như trưa nào họ cũng đi ăn với nhau và sau đó thì đến nhà nghỉ.
Trong 90 phút nghỉ trưa, họ thức và tình yêu cũng thức.
Trong đời sống hôn nhân có hiện tượng tình yêu lúc ngủ, lúc thức. Khi con người chìm sâu vào giấc ngủ sinh học mà họ vẫn xoay người áp ngực vào nhau một cách vô thức, ôm nhau cũng trong trạng thái vô thức, ấy là khi con người ngủ mà tình yêu thì thức.

Ngược lại, có nhiều khi cả hai vợ chồng nằm bên nhau mà không hề nghĩ về nhau, giấc ngủ sinh học chưa đến và đầu óc họ nghĩ đi đâu đó rất xa vời. Họ gần như không nhìn thấy sự có mặt của nhau, cho dù cùng nằm chung một giường, đó là khi người thức mà tình yêu ngủ.
Đôi khi con người thức nhưng tình yêu lại ngủ…
Trong thực tế, không có đôi vợ chồng nào yêu nhau điên cuồng suốt cả đời, không bao giờ suy giảm. Thực tế của đời sống hôn nhân là tình yêu lúc ngủ, lúc thức, còn giấc ngủ của tình yêu dài hay ngắn, tần suất mau hay thưa thì phụ thuộc vào sự trưởng thành về tâm lý của cả hai vợ chồng.
Trong giấc ngủ sinh học của con người thường có những giấc mơ. Trong giấc ngủ của tình yêu cũng thường có những giấc mơ và giấc mơ nào cũng đẹp, vì người mơ cảm thấy nó đẹp.
Giấc mơ khi tình yêu ngủ là mơ về một người khác.
Trong trường hợp của H, giấc mơ của chị là một người đàn ông khác hoàn toàn với chồng cả hình dáng, tính cách, lời ăn tiếng nói. Cái gì chồng chị không có thì người đàn ông ấy có.
Công bằng mà nói, chồng chị cũng có những cái mà người đàn ông kia không có nhưng H không nhìn thấy hoặc không nhìn thấy rõ và nổi trội như ngày họ mới yêu nhau.
Vì nhẹ dạ cả tin và nông nổi, H đã có một đời sống tình cảm khác ngoài hôn nhân. Mối quan hệ này bắt buộc H phải sống cuộc sống hai mặt. Chị ngọt ngào với chồng, chăm sóc chồng rất chu đáo nhưng lại dành tình yêu cho người khác.
Khi ngoại tình người ta sẽ sống hai mặt, cả đàn ông và đàn bà đều sống như thế. Nhưng đàn ông nếu sống hai mặt thì vợ họ sẽ phát hiện ra ngay, còn đàn bà sống hai mặt thì chồng nhiều khi không biết gì.
Đàn ông sống hai mặt khác hẳn với đàn bà. Vì coi vợ là quan trọng hơn hết nên đàn ông buộc phải sống hai mặt, nghĩa là anh ta trong khi ăn vụng, lòng vẫn hướng về gia đình, vợ con. Còn đàn bà sống hai mặt thì coi người tình quan trọng hơn hết, trái tim họ hướng hết về người tình, dành cả cho người tình, còn ông chồng thì chỉ được “hưởng xái”, được cái vỏ của tình yêu chứ không có cái ruột của tình yêu.
Đàn ông sống hai mặt, khi cần thiết thì có thể vứt ngay cái mặt nạ giả dối để trở về với đời sống thật của gia đình. Còn đàn bà sống hai mặt thì luôn âm thầm chuẩn bị để chạy theo người tình khi điều kiện và thời cơ cho phép, vì thế đời sống hai mặt của đàn bà là vô cùng nguy hiểm.
Khi một người đàn ông đã có vợ, nói với một người đàn bà khác rằng “anh yêu em” thì đó mới chỉ là nói và bất cứ lúc nào anh ta cũng có thể quên ngay điều đó, kể cả khi họ đã ân ái với nhau. Rất ít khi người đàn ông đánh đổi gia đình, vợ con để lấy một mối tình vớ vẩn, bất chợt bắt gặp trên đường đời.
Còn người đàn bà đã có chồng mà nói với người đàn ông khác rằng “em yêu anh” thì đó là họ yêu thật.
Trong tình yêu, đàn ông luôn là người thua cuộc, vậy mà giới mày râu hay tự đắc và ngốc nghếch lại luôn nghĩ là mình thắng cuộc.
Cuộc sống hai mặt của đàn ông không dài, hoặc thay đổi luôn từ người này sang người khác. Còn cuộc sống hai mặt của đàn bà thì dài và ít thay đổi.
Đời sống hai mặt khiến chúng ta trở nên bẽ bàng và hèn đi. Song thật đáng tiếc là càng ngày càng có nhiều người phải sống hai mặt. Yêu được nhau đã khó, nuôi giữ được tình yêu lâu dài còn khó hơn nhiều lần...

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

Tình bạn thời sinh viên

Ai chẳng có một thời để nhớ. Và có lẽ thời sinh viên là khoảng thời gian để lại trong ta nhiều cảm xúc nhất. Mấy năm trời làm sinh viên sao mà vui vẻ quá. Sinh viên thì nghèo lắm. Đứa nào cũng vậy dù cho Bố Mẹ có chu cấp đầy đủ như thế nào bởi lẻ càng nhiều thì lại càng thấy ít. Giờ qua rồi những tháng ngày sinh viên ấy. Khi mà còn quây quần bên nhau với cái laptop để xem phim ma. Cũng là bịch bắp rang bơ rồi tưởng tượng luôn đang xem ở rạp.
Tình bạn thời sinh viên
Tình bạn thời sinh viên
Nghĩ lại mà thấy hài không chịu được. Rồi thì xúm xít với mấy bộ phim ma. Thực tế thì mấy đứa ai cũng nhát. Thế là cả xóm trọ thi thoảng lại tá hỏa vì những tiếng hét to phát ra từ mấy phòng cuối dãy. Rồi chiều chiều rủ nhau đi chợ, nào là bánh khoai nào là gà rán. Cuộc sống vui vẻ và hòa đồng như thế đấy. Nhưng người ta thường nói rảnh dỗi sinh nông nổi. Mấy đứa hôm nào chơi với nhau cũng có lần cãi vã vì bất đồng quan điểm. Rồi mọi chuyện xảy ra. Cuộc sống của từng đứa cũng phức tạp lắm chứ..

Đứa có người yêu. Bao nhiêu chuyện xảy ra xung quanh cuộc sống khiến chúng ta xa rời nhau. Chúng ta bận đi chơi, hẹn hò với người yêu rồi xa nhau lúc nào không hay. Rồi những nhỏ nhen trong cuộc sống. Con gái mà vốn nhỏ nhen và phức tạp lắm. thế rồi dần dần chúng ta xa nhau. Chúng ta không thân như ngày nào nữa. Rồi chúng ta giận nhau. Ngày ấy cuối cùng cũng đến. Chúng ta xích mích với nhau. Đến giờ Tớ vẫn trách bạn. Tại sao không nói ra mà cứ ôm lấy để rồi chúng ta không ai chịu nhường ai. Cứ thế rồi xa nhau. Trong cuộc sống đâu phải cứ tình yêu mới là quan trọng, là duy nhất. Tình bạn cũng quan trọng mà. Có thể sau này chúng ta mỗi người một nơi, không ai ảnh hưởng và giúp gì được cho cuộc sống của nhau. Thế nhưng hơn ai hết tớ trân trọng bạn nhiều lắm. Tớ ước gì ngày ấy bạn nói ra hết để chúng ta có thể giải hòa...

Và bây giờ, khi mà chúng ta phải ra xa hội, bon chen với công cuộc kiếm tiền lo cho cuộc sống thì đôi khi Tớ nhớ Bạn vô cùng. Tớ nhớ khi xưa lúc còn là bạn của nhau mình đã quý nhau như thế nào. Và theo đó là tớ trách bạn. Trách sao khi ấy bạn lại ích kỉ đến vậy. Và trách cả bản thân mình không đủ bao dung để nhún mình trước bạn. Chúng ta đều sai. Sai vì chúng ta ích kỉ vì chúng ta không thật sự thân nhau

Đôi khi tớ muốn nhắn tin cho bạn. Hỏi han bạn thế nhưng chúng ta đã xa nhau không chỉ về khoảng cách mà còn về tình cảm rồi. Ước gì thời gian trở lại để ta chơi lại với nhau. Bớt ích kỉ và nhỏ nhen đi. Để giờ kể cả khi bạn đã xa Tớ lắm rồi Tớ vẫn thấy hạnh phúc khi là Bạn của Bạn
Hiền Moon - Guu.vn

Truyện tình tôi

Read more: http://guu.vn/permalink/0Gswr5KdrFAvJ.html#ixzz3o9L5o0Fd

Hãy đứng dậy và dừng ngay việc sống ảo!

Thành phố vốn đã buồn sao mưa chợt giăng lối. Lòng đã chẳng vui sao gió lạnh đã ùa về. Chợt hoang hoải, rồi chợt cô đơn. Cuộc sống tấp nập quá sao chẳng tìm ra 1 chốn của riêng mình!
Hãy đứng dậy và dừng ngay việc sống ảo!
Hãy đứng dậy và dừng ngay việc sống ảo!
Thế gian vốn đã thật lạ lùng. Con người cứ quen mà lạ. Vốn dĩ có những người ta thương bằng cả sinh mạng, vậy mà đôi khi hoang mang vẫn thật khó để mở lời. Câu chuyện còn chưa kịp buông đã vội nén vào trong!

Có những ngày, tưởng như rơi vào tột cùng của bế tắc, chỉ biết lang thang trên mạng, kéo tới kéo lui danh sách bạn bè, cũng không thấy một người để nói chuyện nhỏ to. Lên mạng, chẳng làm gì chỉ để ngắm nhìn 1 cái ních sáng, để hoang hoải, nó sáng vì 1 ai. Để đắm chìm trong những câu chuyện xa lạ. Để tổn thương, à người ta vẫn nói chuyện với nhau, trừ mình. Lên mạng, dạo một vòng cũng chẳng biết dừng chân nơi nào, thấy mình lạc lõng ngay cả trong cái thế giới ảo này. Bật rồi lại tắt, chỉ mình ta với ta!

Thế giới bận rộn quá làm người ta xa nhau, thế giới ảo tưởng quá khiến người ta sợ nhau, thế giới ồn ào quá nên người ta trở nên nhỏ bé. Mỗi người tự chôn vùi trong nỗi cô đơn, nỗi đau của riêng mình.

Thế giới ảo, thế giới mà người ta vẫn giữ như liều thuốc giảm đau. Ở thế giới ấy... ta thỏa sức viết, thỏa sức khóc lóc và kêu than. Ta tưởng đó là thế giới của riêng ta, đầy màu sắc, đầy sự thú vị. Rồi ta lấn sâu, thật sâu vào đó nhưng cuối cùng nhận về chẳng là gì cả. Chỉ thấy cô đơn hơn. Cô đơn ngay chính thứ từng khiến ta cảm thấy ấm áp, thấy được sẻ chia... cô đơn ở thứ ta vẽ ra để an ủi chính mình!

Càng dựa dẫm vào thế giới ấy, ta lại càng thấy mình lạc lõng giữa thực tại. Những nỗi buồn, nỗi cô đơn ngày hôm nay, chính là do ta đã buộc mình vào đó, chứ không phải là do người nào cả. Không phải do bạn bè xa lánh, không phải do người đó vô tâm...mà do ta suy nghĩ quá nhiều.
Cứ mãi lí do, cứ mặc định nỗi cô độc vào người, cứ bó gọn cái suy nghĩ ta chẳng có ai để dãi bày...để cố tìm kiếm những thứ quá đỗi xa vời.Thử 1 lần mở lòng mình ra xem, cuộc sống vẫn luôn tươi đẹp. Hãy tự làm chủ lấy bản thân mình.Đừng phụ thuộc vào bất cứ điều gì để rồi vô tình mất đi 1 vài thứ.Mất đi cái nhìn lạc quan. Mất đi bạn bè ảo. Mà bản thân ta nào có vui hơn!

Mạng xã hội vốn dĩ đã là con dao 2 lưỡi, đưa người ta đến với nhau được thì cũng có thể khiến người ta xa nhau được, theo cái cách thật phũ phàng. Bỗng một ngày tâm trạng, đăng cả chục cái stt bi lụy. Người thân thiết sẽ ib hỏi bạn sao thế, người quen biết thì sì sào bàn tán, nó bị điên à. Vài người còn lại, sẽ chẳng tiếc mà buông vài lời cay độc rồi cho bạn out ra khỏi danh sách bạn bè vì " không vừa mắt ". Và thế là nỗi buồn lại kéo tới!?

Không sao đâu, hủy kết bạn với nhau đôi khi lại tốt. Không cần phải cứ lên mạng là phải nhìn thấy mặt nhau, tay lướt qua mà lòng khó chịu, lướt đi lướt lại vài vòng vẫn là nó.

Hủy kết bạn rồi, chẳng cần phải nhìn mặt nhau nữa, có khi lại bớt gét. Đôi khi tò mò lại tìm rồi lén vào xem mà ngậm ngùi. Cảm giác đó có khi lại dễ chịu hơn.

Bị hủy kết bạn thì sao, biết là buồn lắm nhưng cũng cố mà nén chịu, có tủi thân, có chạnh lòng thì đã sao. Nghĩ thoáng 1 chút, để tốt cho người, tốt cho mình.

Sống ở đời có cái gì là trọn vẹn đâu, vui hay buồn có chăng là ở việc bạn kì vọng vào nó bao nhiêu. Cứ nhẹ nhàng mà sống, mà yêu thương, mà hồn nhiên...có khi lại bình yên.

Cuộc sống vốn đã không trọn ven!
Thôi thì sống thật với bản thân, để đau thật, tổn thương thật, mất mát thật và mạnh mẽ thật!

Tắt máy tính đi thôi, bước ra phố xá, mỉm cười với những người xung quanh, về nhà nấu lấy bữa cơm thật ngon thay vì úp tạm gói mỳ. Mở tủ ra, chỉnh chu, xinh đẹp, rủ rê bạn bè hay tự ta đưa mình dạo phố, biết đâu lại gặp "một nửa" ở trên đường...
Lớn rồi, dũng cảm lên!
Hòai Lý Đặng - Guu.vn
Read more: http://guu.vn/permalink/1LBqmuUUlD186.html#ixzz3o9IS27HZ

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

9 bài học may mắn cho ai nhận ra trước 30

Có những bài học trong cuộc sống rất đơn giản nhưng không phải ai cũng nhận ra được. Sau đây truyện tình tôi xin gửi đến các bạn 9 bài học may mắn cho ai nhận ra trước 30.
9 bài học máy mắn cho ai nhận ra trước 30
9 bài học máy mắn cho ai nhận ra trước 30

1. Bài học số 1

Bạn tôi ưng ý một chiếc máy tính, cần khoảng 30 triệu, thu nhập mỗi tháng của cậu ta chỉ có 7 triệu.
Vợ cậu ta nói với cậu ta rằng: “Anh điên rồi, anh mà mua thì chúng ta sẽ ly hôn”.
Cậu ta hỏi tôi phải làm sao. Tôi nói: “Cậu không xứng với chiếc máy tính kia, đến thứ mà mình thích cũng không có dũng khí đi giành lấy, thì sau này cậu định lăn lộn trong xã hội thế nào?”.
Cậu ta cắn răng mua chiếc máy tính kia. Để trả nợ, cậu ta bắt đầu tìm một số công việc làm thêm. Cuối cùng, cậu ta đã trả hết nợ trong vòng một tháng. Vợ cậu ta không vì sự điên cuồng của cậu ta mà bỏ cậu ta. Cô ta dẫn cậu ta vào một siêu thị xe, nói: “Ông xã, chúng ta mua trả góp chiếc xe BMW này nhé”. Ban đầu cậu ta giật nảy mình, tưởng vợ mình điên. Một năm sau, cậu ta đã trả được hết khoản tiền của chiếc xe đó.
Kết luận: Đến vật và người mà mình thích bạn cũng không có dũng khí giành lấy, vậy thì bạn đã được định trước là một kẻ thất bại.

2. Bài học số 2

Một vị thiền sư nhìn thấy con bọ cạp rơi xuống nước, bèn quyết tâm cứu nó. Ai ngờ vừa chạm vào nó, đã bị nó chích vào tay. Vị thiền sư không sợ hãi, lại một lần nữa ra tay, lần này ông lại bị chích. Người bên cạnh nói: “Nó lúc nào chẳng chích người, hà tất phải cứu nó?”. Vị thiền sư đáp: “Chích người là bản năng của con bọ cạp, còn lương thiện là bản năng của tôi, sao tôi có thể vì bản năng của nó, mà vứt bỏ bản năng của tôi?”.
Kết luận: Lỗi sai của chúng ta nằm ở chỗ, bởi vì đám đông mà thay đổi bản thân.

3. Bài học số 3

Có người hỏi một người nông dân: “Có trồng lúa mạch không?”.
Người nông dân trả lời: “Không, tôi sợ trời sẽ không mưa”.
Người kia lại hỏi: “Vậy anh có trồng cây bông không?”.
Người nông dân trả lời: “Không, tôi sợ sâu sẽ ăn nó mất”.
Người kia lại hỏi: “Vậy anh trồng gì?”.
Người nông dân đáp: “Không trồng gì cả, tôi muốn an toàn”.
Kết luận: Một người không tình nguyện bỏ ra, không tình nguyện mạo hiểm, thì “không làm nên trò trống gì” đối với anh ta mà nói là chuyện quá hiển nhiên.

4. Bài học số 4

Ba người ra khỏi nhà, một người mang ô, một người mang gậy chống, một người đi tay không. Khi quay trở về, người cầm ô quần áo ướt sũng, người cầm gậy chống bị ngã, người thứ ba bình an vô sự. Thì ra, người có ô khi trời mưa đã bước đi mạnh bạo, cuối cùng bị ướt.
Khi đi chỗ đường trơn, người chống gậy cậy mình có gậy nên đi nhanh, kết quả chốc chốc lại bị ngã. Người đi tay không, khi trời đổ mưa, anh ta trú, khi thấy đường trơn trượt, anh ta đi cẩn thận, ngược lại lại bình yên vô sự.
Kết luận: Đôi khi, không phải là chúng ta thất bại vì khiếm khuyết của chúng ta, mà là thất bại vì ưu thế của chúng ta.

5. Bài học số 5

Một tiểu hòa thượng phụ trách quét dọn lá rơi trong chùa, mỗi ngày phải tốn rất thời gian mới quét xong. Có người nói với cậu rằng: “Trước khi quét dọn cậu hãy dùng sức rung cây cho lá rụng hết, sau đó hẵng quét, như vậy ngày mai sẽ không cần phải quét nữa”.
Tiểu hòa thượng cảm thấy có lý, vui vẻ làm theo, thế nhưng ngày hôm sau, lá vẫn rơi đầy sân chùa.
Kết luận: Bất luận hôm nay bạn có nỗ lực thế nào, thì ngày mai lá vẫn rơi. Dục tốc bất đạt, làm tốt chuyện của ngày hôm nay, chính là có trách nhiệm với cuộc đời của mình.

6. Bài học số 6

Một con quạ trong chuyến bay của mình đã gặp một con chim bồ câu đang trên đường về nhà. Con chim bồ câu hỏi: “Cậu muốn bay đi đâu thế?”.
Con quạ trả lời: “Thực ra tôi không muốn đi, nhưng mọi người đều chê tiếng kêu của tôi không hay, cho nên tôi muốn rời khỏi đây”.
Con chim bồ câu nói với con quạ: “Đừng phí công vô ích nữa! Nếu cậu không thay đổi giọng nói của mình, thì dù cậu có bay đến đâu đi chăng nữa cũng không được chào đón đâu”.
Kết luận: Nếu bạn hy vọng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp, vậy hãy bắt đầu từ việc thay đổi bản thân mình.

7. Bài học số 7

Một nhà có ba người con trai, họ trưởng thành trong những trận cãi vã không ngừng của cha mẹ, mẹ của họ lúc nào cũng bị cha họ đánh đập thương tích đầy mình.
Người con cả nghĩ: Mẹ thật đáng thương! Sau này mình phải đối tốt với vợ mình hơn.
Người con thứ hai nghĩ: Kết hôn thật chẳng có nghĩa lý gì, sau này mình lớn lên chắc chắn sẽ không lấy vợ!
Người con thứ ba nghĩ: Thì ra, chồng có thể đánh đập vợ như vậy!
Kết luận: Cho dù môi trường sống giống nhau, nếu cách tư duy không giống nhau, sẽ kéo theo những cuộc đời không giống nhau.

8. Bài học số 8

Ở một thị trấn nhỏ, có một vị thương nhân đến mở một trạm xăng, làm ăn phát đạt. Người thứ hai đến, mở một nhà hàng. Người thứ ba đến, mở một siêu thị. Thị trấn này chẳng mấy chốc đã trở nên sầm uất, phồn hoa.
Ở một thị trấn khác, một thương nhân mở một trạm xăng, làm ăn phát đạt. Người thứ hai đến, mở trạm xăng dầu thứ hai. Người thứ ba đến, mở trạm xăng dầu thứ ba. Chuyện làm ăn không phát đạt như họ tưởng.
Kết luận: Cứ một mực đi theo con đường của người khác, tất sẽ thất bại.

9. Bài học số 9

Anh A đi xe đạp, hai chân gắng sức đạp, 1 tiếng đồng hồ chỉ có thể đi được quãng đường khoảng 10 km.
Anh A lái xe ô tô, một chân nhấn vào ga, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 100 km.
Anh A ngồi tàu cao tốc, nhắm mắt lại, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 300 km.
Anh A ngồi máy bay, ăn đồ ăn ngon, 1 tiếng đồng hồ có thể đi được quãng đường 1000 km.

Kết luận: Cùng một người, cùng sự cố gắng, thế nhưng khác nhau ở bệ phóng, kết quả sẽ khác nhau.

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

Nhà là nơi...

Nhà là nơi - Nếu mệt mỏi quá thì về với mẹ, mẹ nuôi "Nếu đó là lựa chọn của con, con cảm thấy hạnh phúc, ba luôn ủng hộ con" Nhớ có lần con về nhà, mẹ đang đứng trước cổng chờ con, mẹ nhìn con rồi mỉm cười. Con thấy lúc đó mình nhỏ bé lắm. Ước gì con có thể bé đi vài tuổi để chạy lại sà vào lòng mẹ, thủ thỉ rằng "Con yêu mẹ".
Nhà là nơi con về
Nhà là nơi con về
Con là kiểu người thích ồn áo náo nhiệt nên, từ hồi còn nhỏ con đã ước mình được ở nơi được gọi là thành phố không bao giờ ngủ - Sài Gòn. Con cố gắng phấn đấu từng ngày để đạt được ước mơ này. Mẹ nói "Ở nhà với mẹ, học sư phạm trường gần nhà, sau này ra trường kiếm công việc nhẹ nhàng, lấy chồng sinh con, con gái nên an phận thôi con ạ". Nhưng con là một đứa con gái bướng bỉnh, con không thích an phận nghe theo sự sắp đặt của người khác, con bỏ ngoài tai lời nói của mẹ, đăng kí vào ngành học mà con yêu thích. Cái thời gian con làm hồ sơ thi đại học, con không biết đã cãi nhau với mẹ bao nhiêu lần mẹ ạ. Con ước gì lúc đó con kiên nhẫn giải thích với mẹ hơn thì mẹ con mình đã không bất hòa với nhau một thời gian dài.

Rồi con cũng đạt được mục tiêu đó. Được học ngành con thích, được sống ở thành phố con mơ ước nhưng sao con vẫn cảm thấy chưa đủ mẹ ơi. Con nhớ những bữa cơm của mẹ, con nhớ nhà, nhớ ba, nhớ tất cả mọi thứ xung quanh con... Thời gian đầu, do được ba mẹ cưng chiều từ nhỏ, con chưa biết nếm trải mùi đời, con đã thực sự sốc. Con ngày nào cũng gọi điện để khóc với mẹ. Con đã không tưởng tượng được những điều kinh khủng chỉ có trên phim ảnh lại xảy ra với con. Lúc ấy mẹ chỉ nói "Nếu mệt mỏi quá thì về với mẹ, mẹ nuôi"...

Khi đã lớn hơn chút xíu, nhiều chuyện lại xảy ra hơn, nhưng con vẫn không dám kể cho mẹ nghe. Con sợ mẹ lo cho con, những lúc ấy mẹ sẽ trách con ngày xưa không chịu nghe mẹ. Con nhẫn nhịn, con muốn mẹ biết con sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của mình.

Nhớ có lần con về nhà, mẹ đang đứng trước cổng chờ con, mẹ nhìn con rồi mỉm cười. Con thấy lúc đó mình nhỏ bé lắm. Ước gì con có thể bé đi vài tuổi để chạy lại sà vào lòng mẹ, thủ thỉ rằng "Con yêu mẹ".

Con thấy mình may mắn hơn bao nhiêu người, còn ba mẹ trên cõi đời này vì thế con luôn tự nhủ với lòng mình, dù có bận đến cỡ nào đi chăng nữa, mỗi cuối tuần con cũng sẽ dành thời gian cho gia đình. Con xin lỗi vì đã không bao giờ nói "Con yêu mẹ" "Con yêu ba" nhưng con luôn cố gắng nỗ lực từng ngày để bản thân thành công, để ba mẹ luôn tự hào về con.


Kim Tuyền - Guu.vn

Trung thu xa nhà...mẹ ah!

Hơn hai mươi năm, tất thẩy những Trung thu tôi đều trải qua bên gia đình mình, nơi có yêu thương chẳng cần thiệt hơn toan tính, nơi có sự ấm áp mà dù đi bất cứ đâu vẫn là lạnh lùng trong tâm khảm, nơi tôi có bà, có cha mẹ, có em trai để yêu và được thương.
Trung thu này con không về...
Tôi còn nhớ lần trung thu năm 20, năm ấy tôi lại sắp đi học xa nhà sau hàng tháng trời tôi được ấp ủ trong yêu thương, xa cái nơi yên ả của tuổi thơ tôi gắn bó tận 200km xa xôi mà có thể sẽ chẳng mấy khi tôi được về như trước nữa. Trước ngày tôi đi, đêm đấy là đêm trước trung thu một ngày, cha mẹ tôi vì muốn con gái mình được vui vầy trung thu cho trọn niềm vui trước ngày đi, nên đêm đấy, mặc nhiên lại là đêm trung thu của cha tôi, của mẹ tôi, của tôi và của gia đình tôi. Đêm ấy, cha căn, mẹ dặn tôi đủ điều của cuộc sống mà Họ chẳng nhớ rằng vào trung thu năm trước đấy Họ cũng đôi lần nói về nó khi đó là năm đầu tôi đi. Bởi vì, Họ lo con Họ chịu phần thiệt, mất phần hơn, bất công mà con Họ không nên gánh.

Gia đình tôi chẳng trung thu rình rang như những gia đình khác vốn ưa náo nhiệt, chỉ là cùng nhau ăn bánh trung thu của ngày Tết đoàn viên, cùng nhau nói đủ thứ chuyện về cuộc sống, về chuyện đã qua, chuyện sẽ đến, chuyện của hiện tại, tất tần tật những câu chuyện có thể. Gia đình tôi là vậy, chẳng thích ồn ào, chỉ muốn an yên.

Năm nay, trung thu lần thứ hai mươi lăm và cũng sắp đến sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của chính mình, tôi đã không về nhà, tôi ở đây, cái thành phố cha tôi đã chọn, mẹ tôi đã duyệt, cho tương lai con gái của mình, nhớ về gia đình tôi. Tôi không giải thích dông dài việc tôi không hề ở tận tít nơi xa xôi nào đó khó lắm đoạn đường về, mà chỉ là ở nơi có thể 4 giờ ngồi xe thôi là đã thấy yêu thương trở về thế nhưng tôi lại không về như thế, chỉ đơn giản chỉ vì tôi không thể. Tôi xa gia đình, tôi không còn được bao bọc trong tủ kính tình thương của cha mẹ, tôi phải va vấp, phải gồng mình, phải mạnh mẽ, tôi cũng nhớ nơi yêu thương đong đầy ấy lắm chứ, tôi cũng muốn mình được về nhà lắm chứ!

Trung thu xa nhà và nổi cô đơn nơi thành phố này làm tôi thấy mình lạc lõng, lạc lõng giữa cái chính thành phố mà tôi cứ ngỡ là mình đã thân quen tường tận. Lướt vội qua phố, ngắm những ánh đèn điện tử sáng rực cả phố phường để đón chào trung thu mà chạnh lòng đôi chút tôi nhớ quê tôi, vì quê tôi chẳng bao giờ có được sự rực rở xa hoa đó cả, vì nơi đó chỉ có những ánh đèn chiếu ra từ ánh nến đơn sơ của những chiếc lồng đèn mà bọn trẻ con từ đầu những phút nắng tàn heo hắt lui về của ngày thì chúng đã rình rang khoe mẽ khắp xóm. Đó cũng là một phần trung thu của tuổi thơ tôi. Tôi nhớ về những năm trung thu đã qua, tôi nhớ về những vui vẻ mà gia đình tôi đã trải qua ngày ấy, tôi còn nhớ cả sự ấm áp mà tôi đã được ban tặng suốt mười chín năm trước đó, tôi nhớ mọi thứ!!

Trung thu năm nay của tôi, có chút gì đó se se lạnh lòng, nhìn những gia đình họ xum vầy bên nhau, họ vui cùng nhau, họ cùng nhau đón trung thu cười đùa vui vẻ, thật tình tôi chỉ muốn xách balo lên và đi về nhà ngay với cha, xà vào lòng mẹ, để tôi cũng được yêu thương, cũng được ôm ấp, vì tôi của hiện tại đã rất yếu đuối trong sự kiên cường tôi vốn dĩ luôn luôn, để tôi cũng sẽ được hạnh phúc như họ, được vui vầy như họ, để tôi không còn phải buộc mình nếm vị của "Trung thu xa nhà" mà tôi chẳng hề mong muốn.



Le Jaune - Guu.vn
Truyện tình tôi

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Sài Gòn mùa này...những cơn mưa

Sài Gòn mùa này...những cơn mưa là một bản cover của một bạn Nam được công đồng mạng chia sẻ và đây là chủ đề nóng được quan tâm trong vài ngày gần đây, khi những con đường ngập sông.
Sài Gòn mùa này
Sài Gòn mùa này đường cũng như sông
Trong những ngày vừa qua, tình trạng mưa lớn kéo dài, Sài Gòn trong hình ảnh ngập, tắt đường, sự di chuyển của mọi người trở nên khó khăn. Đặc biệt có những tuyến đường ngập rất cao, gây ảnh hưởng nhất định đến mọi người. Chính vì vậy, trong những ngày qua, cộng đồng mạng thường xuyên cập nhật những tâm trạng, hình ảnh về mưa, ngập tại Sài Gòn.

Trong đó, có những ảnh chế hài hước, clip cover bài hát khiến mọi người phát sốt theo vì sự dễ thương của nó.

Mới đây, mọi người chia sẻ clip của một facebook-er, khi cover bài hát "Sài Gòn mùa có những cơn mưa", hay thân thuộc với câu hát làm nhiều người bật cười "Sài Gòn mùa này phố cũng như sông".
Những ca từ làm nhiều người phải phì cười:
"Sài gòn mùa này phố cũng như sông
Ống cống chẳng thông xe em bơi cùng với nước dòng..
Đóng phí giao thông nhưng khi mưa đường đường gợn sóng
Chầm chậm em ơi.. Từng thước bơi về..
Sài gòn mùa này người đi với cá..
Phố xá đâu cũng ngập mênh mông
Có cống nơi nơi cũng như không
Chẳng thông, chẳng thông nên thành sông!!"
Cùng xem lại clip dễ thương này:



Truyện tình tôi

Rèm che nắng, Ứng dụng GIS, Đào tạo liên thông